Truyện ngắn của Bùi Việt Phương
(HBĐT)-Được đến trường học hành, trau dồi kiến thức, được gặp thầy cô, bạn bè để cùng xây lên những chân trời, khát vọng mới, đó là hạnh phúc thời học sinh, sinh viên. Nhưng khi gặp được những người thầy, người cô - "người lái đò” thầm lặng tuyệt vời, thì hạnh phúc càng được nhân đôi… Mỗi đời người, có thể kể ra rất nhiều hình ảnh, kỷ niệm, tình huống gắn bó với thầy cô. Cho dù, thời buổi 4.0, chuyển đổi số, cho dù trong cuộc sống vẫn còn chuyện này, chuyện nọ liên quan đến đến mảng "sáng tối” của ngành, của nghề, nhưng những hình ảnh đẹp đó không bao giờ phai mờ.
(HBĐT ) - Nếu thức dậy và đi làm sớm qua công viên hay quảng trường, dễ dàng bắt gặp những người đang tập thiền, khí công. Nhưng sớm hơn nữa phải là những tiếng lách cách từ chiếc xe đẩy của chị bán xôi, bánh mỳ sáng; từ tiếng bay, thước của mấy bác thợ hồ. Những người dậy sớm cho ngày đến sớm, khiến nhanh hết tháng, hết năm.
(HBĐT) - Đã 104 năm lịch sử loài người luôn khẳng định Cách mạng Tháng Mười Nga là ngọn lửa cháy mãi, làm thay đổi trật tự thế giới.
(HBĐT) - Sau hàng loạt sai phạm của chàng rể quý, để giữ nghiêm phép nước, phụ vương đành phải hạ chỉ buộc thôi việc trả Thạch Sanh về địa phương. Đang một thời oai phong, tiền hô, hậu ủng, trở về vùng rừng sâu, núi thẳm, chàng tiều phu thực sự nuối tiếc và hẫng hụt. Nhưng cũng còn may, trước khi "hạ cánh bất đắc dĩ”, Thạch Sanh cũng vớt vát được kha khá bổng lộc.
(HBĐT) - Khi nghe tin tôi đỗ một trường đại học khá danh tiếng ở Hà Nội, cả gia đình vui lắm. Bà ngoại cho người "ship” mấy con gà chạy bộ để bố mẹ tầm bổ cho tôi, vì dáng vẻ cò hương gầy nhẳng. Còn ông ngoại lại có vẻ trầm tư. Lên nhà ông thấy thế, tôi thắc mắc, bà ngoại tủm tỉm: "Không biết. Hỏi ông ấy”. Nhưng rồi bà cũng "bật mí”: "Cháu chuẩn bị vào ngôi trường mà trước đây ông mòn gót đến đó”.
(HBĐT) - Thời tiết chuyển mùa nhanh, nhưng vừa đủ cảm nhận. Đang mưa bão, rồi nắng nóng oi bức, bỗng đâu gió mùa phương Bắc đổ xuống kèm thèo mưa dông dài ngày và nhiệt độ giảm mạnh. Những cơn gió heo may ùa về lạnh se sắt đầu đông làm người ta xốn xang, mang theo nhiều tâm trạng thật lạ, cho ta cảm giác rất cần một tổ ấm để trú thân. Có việc ra ngoài vào những ngày gió mùa Đông Bắc, trong mỗi người đều cảm nhận gia đình cần thiết hơn. Giờ đã có gia đình, song những ngày đầu đông khi gió mùa về, biết bao ký ức lại tràn về trong lòng tôi.
(HBĐT) - Vẫn nhớ lần đó, đi tàu ngang qua vùng biển Đà Nẵng, một bạn đồng hành sau khi nhìn trời nhìn biển, khẽ nói đủ cho mọi người nghe: "Đúng là phục sát đất các thế hệ cha anh nhà mình… Thời chiến tranh khốc liệt, chỉ bằng thuyền, tàu cỡ nhỏ mà vận chuyển hàng trăm chuyến, chở vũ khí, khí tài vào Nam đánh giặc. Mà còn đêm hôm, chọn dịp có bão tố để đi, chưa kể tàu chiến, máy bay địch rình mò…"...
(HBĐT) - Tháng mười về, trời se se lạnh, heo may chùng chình trên tán lá vàng khiến người ta có cảm giác thời gian đang trôi chậm lại, vạn vật cũng chầm chậm nhẹ nhàng lướt qua. Đông đến khiến cho những đứa con xa quê nhớ quê nhà hơn bao giờ hết. Là nỗi nhớ những tháng mười năm xưa bên quê yêu dấu, nơi có bụi tre xào xạc lá rụng, tàu cau rơi xuống khô cong, những ruộng lúa nứt nẻ chỏng chơ gốc rạ…
(HBĐT) - Xóm của Tâm là một dãy nhà chạy dài ven con mương thủy lợi được khơi từ những năm 70 của thế kỷ trước. Dân xóm đa phần là những công nhân về hưu, nhà cửa đơn sơ nhưng gọn gàng, đường xóm sạch sẽ. Kể từ khi phía bên cánh đồng có mấy nhà máy, dân xóm xây thêm phòng trọ để cho thuê. Dân đông lên, nhà cửa nhiều hơn, xã bắc thêm cái cầu, chia thành hai xóm.